Khúc Gỗ SôngTrôi

::Xem 192::

Đêm qua ngủ chiêm bao người trong mộng
Phút vô tình đứt gảy nửa đường tơ
Em lạnh lùng quay mặt giửa cơn mơ
Ta hoá đá ngàn năm đời cổ mộ .

Ngoái nhìn lại đời ta là khúc gỗ
Cuốn theo em con nươc một dòng sông
Cũng chỉ là tất cả vẫn bằng không
Trôi nổi lúc dọc đường về biển rộng .

Em bỏ mặc mình ta nằm bất động
Nơi mênh mông lây lất suốt cơn mơ
U uất nào sánh bước nổi bơ vơ
Nghe nuối tiếc môt thời xuân đã mất.

Ta cúi xuống ôm mãnh đời tất bật
Em cứ vui như chẵng đã cùng tôi
Phút qua rồi như khúc gổ sông trôi
Thôi đã hết ! chỉ một lần trăn trối .!

PBN

This entry was posted in Thơ Mới của PBN. Bookmark the permalink.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *