
Bây giờ tóc đã gió sương
Cầm tinh con ngựa tơ vương bụi hồng !
Ngàn sau mây nước tang bồng
Đường đi dễ mấy Hòn Chồng chơ vơ …
Bây giờ có gã làm thơ
Gió sương đã trải bến bờ nhân duyên !
Mô tê răng rứa lời nguyền
Trăm năm đồng vọng sao quên nẻo về …
(Võ Văn Hoa)