1. Giac Mo Ky Niem - Thu Hang
Nắng mới đã về xôn xao ngõ vắng
Tháng giêng thơm mùi hoa cải quê nhà
Bao tháng giêng rồi anh mãi đi xa
Đời trôi nổi càng thương về kỷ niệm
Thuở thơ ấu anh mơ lần Bụt hiện
Ban phép màu để thắp sáng tương lai
Nhà anh nghèo ngày hai bữa sắn khoai
Anh đi học, đánh vần trên đất cát
Những ngày nghỉ anh lang thang cửa Phật
Trốn vào chùa chọc phá mấy tổ dơi
Tuổi hồn nhiên cứ mải miết rong chơi
Hồn cổ tích bồi hồi theo giọng mẹ
Rồi từ đó anh bạn hiền con nghé
Chiều qua truông thương tiếng sáo êm đềm
Lòng cầu trời nổi gió thổi diều lên
Con nước cạn phơi đôi bờ Vĩnh Định
Mảnh đất cứng con trâu gầy bướng bỉnh
Mùa giêng hai không kéo nổi đường cày
Anh một mình bắt tổ sáo trên cây
Con sáo nhỏ bay hoài trong trí nhớ
Mùa nắng lửa đọa đày thêm đất khổ
Củ sắn thay cơm, củ chuối thay canh
Tháng chín, tháng mười nước lụt vây quanh
Đêm thức trắng mền rơm không đủ ấm
Anh khôn sớm bởi vì anh lận đận
Thơ ấu quê nhà dám ước mơ chi
Những kẻ họ hàng không nỡ bỏ đi
Mảnh đất thánh nối liền bao núm ruột
Giếng nước ngọt bên đình làng trong suốt
Lời ca dao ôm quấn quýt vành môi
“Hò ơi; ru em cho théc cho muồi
Để mạ đi chợ mua vôi ăn trầu”…
Tiếng hò lan dần trên cánh đồng sâu
Chiều nắng tắt chim ò ho gọi lúa
Đêm trăng sáng cát phơi mình như lụa
Sáng mênh mông tô nhẹ má o hồng
Gió vọng về nhịp sóng biển Khê thôn
Và tiếng hát đám trai làng mơ mộng
Đêm quê nhà đất trời sao quá rộng
Mái lá, bờ tre, hình bóng ông cha
Thế mà anh đã dám bỏ đi xa
Tìm cơm áo nơi quê người lưu lạc
Không tính toán anh một đời phiêu bạt
Với tương lai lòng cứ mỏi mòn trông
Anh đã từng như nước giữa dòng sông
Qua trăm bến với vạn niềm u ẩn
Chợt thấy thương mình quá nhiều lận đận
Cố tránh hư danh, láo khoét, phỉnh phờ
Vẫn giữ hoài những mộng ước đơn sơ
Bao kỷ niệm của tuổi thơ êm ái
Hành trình đã qua, ngoái đầu nhìn lại
Những buồn vui xin cảm tạ ơn đời
Tạ ơn quê từng ngày tháng xa xôi
Và ở đó chính là nơi Bụt hiện.