-MẸ

::Xem 287::

  • Hng Vân din ngâm:
          1. [mp3j
  • Thu Dương din ngâm:
          2. Mẹ - Thuỳ Dương - Thuy Duong
Như bóng mát trên đường trưa oan nghiệt
Như cơn mưa trong nắng hạ oi nồng
Như phù sa lặng lẽ giữa dòng sông
Như tấm thân cò trên đồng lặn lội
Mẹ là mái lá bờ tre
Mẹ là nguồn là cội
Là trăng sao soi sáng lối con đi
Nắng sớm mưa chiều mẹ chẳng nề chi
Thuở chưa tượng hình con còn hột máu
Quen gian khó mẹ âm thầm che giấu
Quen đói no cho con thắm nụ cười
Mẹ dường như chẳng có tuổi đôi mươi
Sớm vất vả từ khi còn thơ dại
Trong nghèo khổ mẹ từng quen nhẫn nại
Bởi thương con mẹ chỉ biết hy sinh
Tưới mồ hôi lên đất khổ quê mình
Tan buổi chợ mỏi thân gà bươi móc
Khi con lớn khôn
Mẹ đã chiều nghiêng bên kia sườn dốc
Vẫn quặn thắt lòng cơn đói giêng hai
Vẫn dối mình chỉ thích sắn thích khoai
Nhường chén cơm đầy cho con hai bữa
Rồi con đi xa
Mẹ từng đêm tựa cửa
Cầu mong con luôn chân cứng đá mềm
Nhớ thương nhiều tóc mẹ trắng bạc thêm
Đêm nghe gió rít qua thềm xào xạc
Thế mà con trên đường đời phiêu bạt
Có đôi khi cũng đã lạc lối về
Bước thăng trầm qua mấy cuộc tỉnh mê
Lòng quay quắt bởi hẹn thề chưa trọn
Có những cuộc tình biến thành dao nhọn
Đâm vào hồn từng vết tích thương đau
Nhiều bài thơ con viết gởi về đâu
Nghe tê tái bởi tình đời quá nhẹ
Vẫn chưa có bài ngợi ca lòng mẹ
Dù chẳng hề quên nghĩa cả ơn sâu
Đến bây giờ mẹ khuất núi từ lâu
Con mới giật mình cúi đầu tạ tội
Kính dâng mẹ những vần thơ viết vội
Là nỗi lòng trăn trở buốt con tim
Bởi chẳng còn ai sánh với mẹ mình
Vì núm ruột lòng hy sinh tất cả
Suốt một đời con làm sao đáp tạ
Ơn sinh thành dưỡng dục bấy nhiêu năm
Cả nỗi lòng con hướng cõi xa xăm
Sống đáng sống như mẹ đã hằng mong
Cầu nguyện mẹ ngủ yên trong vạn dặm.
 

 

This entry was posted in Nghe Thơ, Tập I: KHUNG TRỜI MÂY TRẮNG. Bookmark the permalink.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *