Từ dạo không còn em qua bến
Chiều buồn soi bóng mặt sông trôi
Vấn vương trãi rộng đôi bờ đất
Còn lại mình tôi với bãi bồi
Nước chảy vô tình chia hai lối
Bờ xa hiu hắt ngọn đèn chong
Bơ vơ tôi lội miền sông cạn
Không biết về đâu, lạc giữa dòng
Tôi hiểu em đi chẳng bận lòng
Bởi rằng duyên nợ kể như xong
Ngày sau có gặp, không quen biết
Thôi hết ưu sầu, hết đợi mong./.
![]()