Bến Sông Xưa
::Xem 198::
Hởi một dòng sông, một thuở xa
Chờ người sang bến, chuyến đò qua
Tôi theo chân mẹ về thăm ngoại
Em tuổi tròn trăng, dáng nõn nà
Dòng nước hiền hoà, nước chảy xuôi
Người lái đò ngang, mặt sông trôi
Ngoại ngồi sau cửa ru cháu dại
Nắng nhuộm màu sim, nở tím đồi
Tôi ở rồi đi, ngày qua vội
Hẹn mùa hội mới sẽ về thăm
Tặng em gái chiếc khăn hồng thắm
Dệt bởi đường tơ của xứ tằm
Bỏ lại dòng sông xa muôn dặm
Những chiều vắng lặng nhớ khôn vơi
Mây bay trắng phủ miền quê ngoại
Đưa mãnh đời trôi, lạc giữa trời
Ngày ấy tôi về nơi bến đợi
Cây đa xóm củ vẫn còn đây
Nhưng người em gái tìm đâu thấy
Ông lái đò ngang xác héo gầy
Mặt nước sông buồn khơi sóng dậy
Đồi sim tím rụng bóng hoàng hôn
Chiều qua đầu ngõ lòng man mác
Trên bến sông xưa nỗi dập dồn.

This entry was posted in
Tập II: NGUỒN CỘI. Bookmark the
permalink.