Một Thời

::Xem 87::

Từ dạo ấy, người rời xa xóm nhỏ
Xuôi theo dòng biền biệt cuối mùa thi
Sân trường vắng, lòng càng thêm vắng vẻ
Những chiều mưa trơn trợt lối ta đi
Chút uất nghẹn, vẫy vùng trong bi lụy
Mộng tàn phai khi chưa nói câu gì
Chưa ước hẹn nên người đâu có biết
Vẫn vô tình như gió thoãng mây trôi
Góc trường xưa sót lại chỉ mình tôi
Dòng lưu bút từng trang lời giã biệt
Tờ giấy trắng, áo em màu tuyết trắng
Phút xa cách để ngàn đời vắng lặng
Trăm năm tìm trôi dạt mãi về đâu
Khung gian củ, một thời thơ tuyệt diệu./.

This entry was posted in Tập II: NGUỒN CỘI. Bookmark the permalink.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *