Dạo ấy tôi đi Huế thật buồn
Giận hờn lưu luyến giọt mưa tuôn
Mặt sông in bóng màu mây tím
Như trách người xa bến cội nguồn
Tôi biết từ khi Huế đã yêu
Hương Giang xanh biếc vắt bên chiều
Đôi bờ duyên dáng lòng chung thủy
Vun vút lên cao những cánh diềuTôi cũng yêu thương Huế thật nhiều Trong tim tất cả có bao nhiêu Dành riêng gởi trọn về nơi ấy Và mãi cầu xin chỉ một điều Bên nớ chừ đây người ngóng trông Xa xôi tôi cũng nhớ vô cùng Mà sao Huế vẫn như trong mộng Của những ngày xưa thuở mặn nồng.
![]()