Ta như chiếc lá bên đường Những chiều nhạt nắng em thường đi qua Gió đùa chiếc lá bay xa Có bao giờ rụng xuống tà áo em? Ta phiêu bồng mãi thành quen Đôi khi cũng khát chút men ái tình Thôi thì chiếc lá phận mình Vẫn rơi trong cõi lặng thinh đất trời.