Giọt nước sao mà quá mỏng manh Sương tan còn đọng lại trên cành Sáng nay thu đến trời trong vắt Rụng xuống bên thềm rêu mọc xanh. Giọt nước muôn đời vẫn chảy xuôi Bay lên kết đọng áng mây trời Thành mưa đổ xuống nuôi hồn đất Mãi cứ vòng quanh suốt cuộc đời Ta vẫn thương giọt nước lung linh Hồn nhiên trước nắng gió vô tình Buồn vui nhân thế mơ hồ mãi Đời chẳng cần ai hiểu được mình.