Trăng tà lặn khuất bên kia núi
Tôi còn ngồi lại với mình tôi
Đường về như đã chia hai lối
Vó ngựa chùn đau giữa đỉnh đồi
Em đến dịu dàng như hơi thở
Để hồn ngây ngất một trời yêu
Em vừa lặng bước qua khung cửa
Để ngập niềm đau giữa sớm chiều
Tình yêu hóa kiếp đời kỳ diệu
Len vào trong gió thổi hiu hiu
Để tôi còn lại bên tôi đó
Một nỗi buồn riêng bóng dập dìu.