Từ giã Lăng Cô bước qua đèo Ngậm ngùi mây trắng ngước trông theo Núi cao dốc thẳm trời xanh biếc Bên đường vách đá đứng cheo leo Ải xưa còn đó lớp rêu phong Quán xá đìu hiu nỗi nhớ mong Những chuyến xe về qua lối khác Để nỗi buồn dâng ngập đáy lòng Vẫn hẹn ngày sau sẽ có lần Trở về thăm lại đỉnh Hải Vân Còn nghe tiếng gió thiên thu trước Vọng mãi lời ru giữa cõi trần.