Ta mỏi mắt nhớ về mùa thu trước Lá vàng bay trong ký ức miên man Bên cửa sổ không còn em gương lược Mái hiên xưa chỉ một khóm hoa tàn Ta bỗng thấy lòng mình như chiếc lá Rụng xuống thềm, tê buốt một hoàng hôn Dòng năm tháng bao người quen kẻ lạ Đường nhân gian làm tê tái linh hồn Lá vẫn rụng dù nay xuân mai hạ Em vẫn xa dù nhiều chuyến xe về Ta còn đợi vì lòng chưa từ tạ Vẫn còn nguyên lời thuở đó hẹn thề Nuối tiếc lắm những ngày xưa vụng dại Em hồn nhiên ta cũng rất đơn sơ Như chiếc lá vàng bay không trở lại Mà thời gian có chờ đợi bao giờ.